Logged in as Anonymous. Lần truy cập trước của bạn:

You are not connected. Please login or register

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Go down Thông điệp [Trang 1 trong tổng số 1 trang]

TốNhii
  • Junior Member

TốNhii



Khoảng trời ở lại Empty Khoảng trời ở lại 14th May 2014, 11:01 pm


Khoảng thời gian sau khi thi Đại học xong còn “căng” hơn cả khi ôn luyện. Những ngày gần có kết quả, hầu như lúc nào tôi cũng lang thang trên mạng chờ xem điểm. Khi biết điểm rồi, tôi lại chăm chăm chờ điểm chuẩn của trường mà mình đăng kí. Lúc nào cũng có cảm giác bực bội và sẵn sàng nổi cáu với bất cứ ai hỏi tôi về việc tôi đậu, hay rớt.

Lại thêm một đêm nữa cảm giác nóng ruột choáng tâm trí, khiến những giấc mơ cũng trở nên mong manh. Tôi tỉnh giấc khoảng vào lúc hai giờ sáng. Sau khi uống một ngụm nước, biết chắc mình không thể ngủ lại được tiếp, tôi ngồi trước bàn học, ngắm những vì sao nhấp nháy và nghe những bản nhạc yêu thích. Tôi nhẩm hát theo, mong những bất an trong lòng sớm biến mất. Đến gần sáng, thấy mệt, tôi đi ngủ lại. Mẹ lên phòng gọi tôi dậy lúc tám giờ sáng.

- Vân, dậy đi. Sáng rồi. con định ngủ đến chừng nào?

Tôi hé mắt. ánh Mặt Trời rọi thẳng vào mắt khiến mắt tôi nheo lại.

- Con gái con đứa gì mà không dọn phòng gì hết vậy? Sách vở để lung tung hết.

- Tí nữa con sẽ dẹp.

- Con lúc nào cũng nói tí nữa, tí nữa nhưng mẹ chẳng thấy con don dẹp bao giờ cả. Phòng lúc nào cũng bừa bộn.

Tôi cáu kỉnh bước khỏi giường, nhặt một cuốn sách dưới chân giường để lên kệ sách.

- Mẹ muốn trước giờ ăn trưa con phải dọn sạch phòng. Hôm sau cũng dậy sớm phụ mẹ đi chợ hay tưới mấy chậu cây cảnh của bố chứ. Con cũng nên xuống bếp tập nấu ăn đi. Con gái lớn gì mà…

Mẹ bỏ lửng câu nói, thu nhặt đống truyện tranh của tôi nằm trên sàn bỏ lên bàn học.

- Kết quả thi Đại học của con đã có chưa? Bé Hạnh nhà hàng xóm đã có rồi mà.

- Nó thi trường khác, con thi trường khác cơ mà. – tôi cáu.

- Con không được giấu mẹ điểm thi đấy.

- Con giấu mẹ làm gì?

- Nhất định không được giấu mẹ.

- Con biết rồi. sao mẹ cứ nói mãi thế?

Tôi gắt nhẹ rồi vào phòng vệ sinh đóng cửa lại. Dù không nhìn thấy, tôi có thể biết được gương mặt mẹ lúc ấy. Khó có thể diễn tả bằng lời nhưng nhất định đó không phải là một gương mặt vui vẻ.

Sau buổi sáng đó mẹ chẳng nói chuyện với tôi nữa. tôi biết mẹ giận mình. Nhưng tôi cũng chẳng buông ra lời xin lỗi. Hai mẹ con im lặng ăn cho hết bữa cơm.

Tình trạng chiến tranh lạnh cứ thế kéo dài vài ngày. Bố tôi đoán biết được tình hình, vì đây không phải là lần duy nhất mẹ và tôi xảy ra tình trạng như thế này. Tính mẹ tôi hay la và chuyện gì cũng nhắc đi nhắc lại. bố cố làm hòa bằng những câu chuyện hài hước của mình, nhưng mẹ tôi chỉ bảo.

- Ông ăn cho xong đi.

Và như những lần mẹ giận khác, tôi biết, chỉ cần tôi mở miệng nói chuyện như mọi ngày, mẹ sẽ chẳng dỗi nữa. nhưng tính tôi bướng bỉnh, dù biết rằng mình nói thế với mẹ là sai, dẫu trong lòng khó chịu khi bị mẹ giận, nhưng tôi vẫn nhất quyết duy trì chiến tranh lạnh.

Hôm nay cả bố và mẹ đều vắng nhà, đến tối mới về. em gái đi học thêm tiếng Anh sẽ ghé nhà bạn thân nên buổi trưa tôi ở nhà một mình. Lười nấu cơm, tôi nấu mì gói rồi bưng tô ra ngoài hiên nhà ngồi ăn. Trưa nắng chang chang nhuộm màu vàng phố nhỏ vắng tanh. Thằng nhóc hàng xóm sáu tuổi đang tập đi xe đạp một mình. Tôi ngắm thằng bé cứ đi qua đi lại trước nhà mình. Thấm mệt, nó dừng lại. tôi vẫy nó vào nhà chơi. Thằng bé dựng cái xe trong sân rồi chạy đến ngồi cạnh tôi. Nó ngước nhìn cây trứng cá.

- Chị Vân cho em mấy trái trứng cá nhé?

- Ừ, cứ hái đi. Đừng có bẻ cành đấy nhé!

Nó bắt đầu leo lên trên cao. Tôi bảo.

- Coi chừng té đó nha!

- Trèo cây là nghề của em mà chị.

Tôi phì cười.

- Ngày xưa chị mày cũng từng tự hào thế đấy. Nhưng mà có lần trèo không chú ý, ngã gãy tay đấy nhóc!

Tôi chợt im phắc khi kỉ niệm ngày xưa chợt trở về mồn một. Hồi năm, sáu tuổi, tôi thường trèo lên chạc ba của cây trứng cá, thích thú với cảm giác nhìn xuống, như thế mình chẳng còn là một cô bé con nữa. mẹ hễ nhìn thấy tôi lăm le leo trèo là cấm, và tôi cũng bảo mẹ rằng trèo cây là nghề của tôi mà. Rồi có lần tôi chẳng chú ý cành mềm, ngã gãy tay phải bó bột cả tháng trời. Mẹ giận la tôi liền mấy ngày nhưng mắt thì rơm rớm. Hồi đó tôi làm nũng mẹ nhiều vì gãy tay chẳng chơi bời gì được, lại còn ngứa ngáy khó chịu. Mẹ lẳng lặng nấu món chè hạt sen mà tôi thích, mang về cho tôi những bộ đồ hàng xinh xinh.

Tôi ngồi thẩn thờ nhớ lại, chẳng để ý thằng Toán đã trở về mặt đất với một mũ đầy quả trứng cá.

- Chị Vân ăn không?

Nó chìa ra cho tôi một nắm tay. Tôi cười.

- Lớn rồi không ăn trứng cá nữa đâu.

- Lớn rồi chảnh ha.

Tiếng mẹ nó gọi nó về từ bên kia vọng sang.

- Mẹ em về rồi. chắc mẹ đi chợ có mua chè đậu xanh cho em. Em về nha chị.

Rồi nó vội vàng dắt chiếc xe đạp đi. Sân trước nhà tôi lại trở nên yên tĩnh kì lạ, với nắng vàng, tán cây trứng cá và những cái lá rụng trộn lẫn với những cánh hoa trắng bé xíu.

Ngày bé tôi cũng hay ngồi chờ mẹ đi chợ về. Trong cái giỏ của mẹ sẽ dành sẵn những món đồ bé nhỏ. Một chiếc bánh tiêu hay bánh da lợn, một trái táo, trái cam hay một bịch chè đậu xanh. Rồi từ lúc nào nhỉ, tôi đã thôi chờ đón những món quà ấy.

Và tôi nhớ, cũng những ngày bé bỏng ấy, cũng trời trưa nắng như thế này mẹ đã đèo tôi đi học trên chiếc xe đạp duy nhất của cả nhà. Lưng áo mẹ ướt đẫm mồ hôi khi mẹ gò lưng đạp lên dốc cao. Tôi đã chẳng còn bám mẹ đi mọi nơi khi đã có thể tự đi bằng sức mình.

Có cảm giác tôi đã bỏ mẹ lại ở một khoảng trời nào đó và không hề ngoái đầu lại.

Mình phải xin lỗi mẹ thôi, tôi nhủ thầm và dẹp cái tính cứng đầu của mình một bên. Tôi khóa cửa nhà và ra cửa hàng bánh mua một cái bánh kem khá lớn với trái cây trang trí ở trên. Tôi còn mua thêm na, loại trái cây mẹ thích nhất. Mẹ có lần đã nói, những quả na làm mẹ nhớ những ngày còn bé cùng những kỉ niệm với bà ngoại. Khi về nhà, em gái đã về rồi, nó trách tôi bắt nó chờ ngoài cổng mỏi cả chân. Tôi lên phòng, mở máy vi tính lên và kiểm tra xem đã có điểm chuẩn chưa.

Tối đó, tôi cũng xuống bếp chuẩn bị bữa tối. Mẹ vẫn không nói gì. Cả nhà ăn uống như bình thường. Đến cuối buổi ăn, tôi bê ra bánh kem và túi na. Tôi nói với mẹ một cách bình thường, như chưa hề có trận chiến tranh lạnh nào cả.

- Mẹ, con có kết quả thi rồi đó.

Mẹ vội vã hỏi ngay.

- Sao rồi hả con?

Tôi đưa tay chữ V chiến thắng.

- Dĩ nhiên là đậu rồi. Con gái mẹ mà!

Mẹ tôi cười rạng rỡ, cứ hỏi đi hỏi lại mãi, là thiệt hả con. Và mẹ vui vẻ ăn na cùng bánh kem, quên bẵng đi đang giận tôi. Tôi nhìn bố, thấy ông nháy mắt với tôi.

Buổi tôi, tôi lên xe vào thành phố, trời lác đác mưa.

Chiều đó mẹ kiểm tra hành lí lại cho tôi lần cuối, vẫn không ngưng chê tôi lớn rồi mà không biết tự chăm sóc mình, để quên bàn chải đánh răng. Mẹ nhét thêm vào vali thuốc đau đầu, đau bao tử… Bữa cơm tối có những món mà tôi thích.

Tôi lên xe rồi, vẫn thấy ba mẹ đứng ở bến trông theo, dưới ánh đèn vàng mù mờ ấm ấp. Vào xe rồi chẳng còn ngửi được mùi đất ẩm bốc lên khi mưa xuống, chỉ còn hơi lạnh đầy ấp phả ra từ máy lạnh. Tôi đưa tay vẫy, mỉm cười tạm biệt. Bố đưa tay vẫy lại. Chỉ mẹ đứng im, đưa tay làm động tác bảo tôi mặc áo khoát vô kẻo lạnh.

Xe chuyển bánh. Hình ảnh bố mẹ xa dần rồi khuát hẳn. Chỉ còn những ngôi nhà, những hàng cây không ngừng chuyển động về phía sau. Mưa vẫn lác đác. Tôi nhắm mắt mơ màng ngủ.

Chẳng biết là bao lâu, tôi giật mình tỉnh khỏi giấc ngủ chập chờn. Không cảm thấy buồn ngủ, tôi lôi chiếc ipod và những giai điệu country lại là người bạn đồng hành. Xe đã đi qua địa phận tỉnh khác. Trời chẳng còn mưa nữa. Thay vào đó là trăng sáng rõ soi sáng cảnh vật bên ngoài, phủ lên chúng một màu bàng bạc huyền ảo. Tôi nhận thức rõ ràng hơn rằng mình đã chính thức rời khỏi nhà rồi, rời khỏi vòng tay mẹ bảo vệ chở che. Và chẳng còn những tiếng cằn nhằn của mẹ đánh thức mỗi sớm mai.

Tôi cho tay vào túi áo khoát. Những ngón tay chạm phải một vài viên kẹo bạc hà. Có lẽ mẹ đã cho vào để cổ họng tôi không cảm thấy khó chịu vì khí lạnh và khô từ máy lạnh. Cảm nhận được tình yêu của mẹ vẫn ở đây, mắt tôi cảm thấy ươn ướt.

Message reputation : 100% (1 vote)

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Về Đầu Trang Thông điệp [Trang 1 trong tổng số 1 trang]


Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết