Logged in as Anonymous. Lần truy cập trước của bạn:

You are not connected. Please login or register

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Go down Thông điệp [Trang 1 trong tổng số 1 trang]

VVXM_0807
  • Junior Member

VVXM_0807





Nhà tôi neo người, ba tôi mất khi tôi mới 12. Mẹ tôi ­- một người phụ nữ miền Trung nghèo khó, một tay tay lèo lái nuôi tôi ăn học, trưởng thành. Tuổi thơ lang thang với gánh bún riêu của mẹ, vạ vật ngủ ngồi ở bậc cửa chờ mẹ bán đến tận khuya bất kể ngày mưa hay nắng là những năm tháng nhọc nhằn, hằn trong kí ức mà tôi nửa muốn quên lại nửa muốn giữ lại. Hai mẹ con sớm tối cùng nhau. Mẹ rất thương tôi nhưng vô cùng nghiêm khắc.

Tính mẹ kiệm lời, khi giận mặt bà chỉ đanh lại, miệng mím chặt. Thuở nhỏ, bà chỉ tức giận khi tôi lười học, điểm kém nhưng tuyệt đối chưa bao giờ đánh tôi hay càu nhàu tôi như những bà mẹ khác. Có lẽ không chỉ tôi mà mọi đàn ông đều rất sợ phụ nữ lải nhải bên tai, khóc lóc ỉ ôi... Tôi chỉ thấy bà khóc 2 lần, một lần ba tôi mất và ngày tôi lấy vợ.

Tôi lấy vợ trễ, yêu và cưới cô gái miền Nam xinh xắn thua tôi 1 giáp. Vợ chồng tôi sống chung với mẹ ở căn nhà ông bà nội để lại. Mọi chuyện phiền toái bắt đầu từ lúc này. Hơn 35 năm làm con mẹ, tôi chưa bao giờ thấy phiền vì nhà đầy bao ni lông cũ mẹ giặt sạch để dành, chẳng để ý trong nhà có quá nhiều đồ cũ không dùng đến. Nhà tôi được 40 m vuông lại nằm sâu trong hẻm. Mẹ tôi tính tình cần kiệm, đồ cũ đều tỉ mẩn lau chùi, bỏ vào thùng dán cẩn thận để có dịp dùng đến. Từ quần áo cũ, chăn mền, quạt máy hư, đến bàn ghế cũ hay những đồ dùng của tôi thời còn bé đều được mẹ cất kĩ. Tôi chả thấy phiền gì khi mẹ tôi hay cất đồ cũ, trái lại vì không mua sắm nên mẹ tôi tiết kiệm được khá nhiều tiền. Nhà thì cũng chỉ cần tối về có chỗ ngủ là tốt rồi. Vợ cứ tỉ tê “Nhà bé quá, đồ không đến mình bán đi anh, đồ không dùng mình đem đi cho anh nhé”. 

Ậm ừ cho qua, thế là vợ được đà đòi kêu ve chai tới bán tất. Hôm ấy vợ chồng cãi nhau to, tôi cố giải thích cho vợ hiểu, nhà này là của mẹ tôi. Mẹ tôi có quyền sắp xếp theo ý mình, vợ tới chưa bao lâu đã học thói muốn làm bà chủ là không được. 

Lấy vợ 4 tháng số đêm tôi ngủ ngon rất ít. Tủ lạnh nhà tôi xài 12 năm, bề ngoài hơi rỉ một chút nhưng xài rất tốt, lâu lâu hơi mát tí, không sáng đèn nhưng nói chung là ổn. Một ngày, vợ hớn hở khoe tủ lạnh mới, tiết kiệm điện lại to hơn tủ cũ, giá lại rất hời vì mua thanh lý trên mạng. Tiền bán tủ lạnh cũ 300, vợ mua hẳn 1 kí cua mời cả nhà. Tối đó, mẹ tôi bỏ cơm…

Và từ đó cuộc chiến âm thầm của mẹ và vợ bắt đầu. Vợ tích cực săn đồ giá rẻ, thanh lý về nhà như sự đã rồi. Mẹ kiên quyết không xài và không bán đồ cũ, lại còn xin thêm đồ về. Nhà tôi ngập ngụa trong đống đồ cũ và mới. Mẹ vẫn kiệm lời, chỉ làm không nói. Vợ nói nhiều hơn, quá đáng hơn cộng thêm cả khóc lóc. Tôi…. phát điên!

Và còn ti tỉ chuyện không tên, từ vợ ăn ngọt nấu gì cũng cho thêm đường, miệng tía lia thích gì nói đó, vợ trẻ con muốn được chồng chiều chuộng, vợ xài điện nước lãng phí... Đỉnh điểm là vợ chống đối mẹ ra mặt, còn lén tự ý đem cho, bán bớt đồ cũ của mẹ mà rất hỉ hả như lập công to. Vợ nói: “Anh cứ để em “xử” mẹ. Chẳng lẽ anh cứ muốn sống trong cái nhà như … ổ chuột mãi à?

Từ ổ chuột … rơi ra từ miệng vợ, mẹ tôi đứng đó từ lúc nào không hay. Mẹ vốn kiệm lời, chỉ đanh mặt lại “Thằng Tí, mày không dạy được vợ, thì cứ dọn ra khỏi ổ chuột. Mẹ không cấm!”

Tối đó vợ khóc lóc, một hai đòi ra riêng. Thằng bạn thân bảo “Cứ giả vờ đánh vợ trước mặt mẹ, tối lại bóp chân làm lành thì mới yên nhà, yên cửa. Chuyện dài lâu hơn “từ từ khoai sẽ nhừ”. Hay là tối nay, tôi xin phép “Vợ ơi, cho anh….. đánh em một cái nhé??? 

Tại sao cùng là phụ nữ, không chung sống hòa bình cùng nhau mà cứ phải dằn vặt, làm khổ nhau đến như vậy??? Tôi thật sự không hiểu!!!

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Về Đầu Trang Thông điệp [Trang 1 trong tổng số 1 trang]


Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết